Vì “anh” mà tôi đã chọn nghề Điều dưỡng


  
  
  
     
Lượt xem: 1846 | Đăng bởi: caodangduocthaithinh

Đứng trước cánh cửa của tương lai, mỗi người sẽ chọn cho mình một hướng đi khác nhau. Riêng tôi, tôi chọn nghề Điều dưỡng viên, lý do là vì “anh”.

Cuộc gặp gỡ “nhuốm” mùi bệnh viện

Cuộc gặp gỡ “nhuốm” mùi bệnh viện

Người ta vẫn thường nói hạnh phúc nhất là khi được làm những điều mình thích, yêu những gì mình yêu, nhưng cũng có nhiều lúc tôi tự cho phép mình làm hài lòng người khác. Đó không hẳn là không có chính kiến mà chỉ là tôi thấy mình cần “chiều” lòng người một chút để lòng mình được thảnh thơi. Và hơn thế nữa là vì tôi yêu anh!

Chắc hẳn những ai đã và đang làm trong lĩnh vực Y Dược đều có thể dễ dàng thấy được sự khó khăn, nhọc nhằn. Và tôi cũng vậy, chân ướt chân ráo vào nghề mới được 5 năm những đã có hơn một lần tôi nghĩ đến việc bỏ nghề vì quá đỗi khắc nghiệt nhưng rồi nó cũng chỉ là nghĩ nghĩ thoáng qua.

Cuộc gặp gỡ “nhuốm” mùi bệnh viện

Có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ quên được cái ngày mà ông trời đã cho tôi gặp anh. Hôm đó là một ngày cuối đông, thời tiết không quá lạnh nhưng sao lòng tôi lại cảm thấy “lạnh” đến vậy? Có lẽ vì “lòng tôi rộng nhưng lượng người cứ chật”. Hòa vào dòng người đang hối hả ngược xuôi ai ai cũng hối hả tìm cho mình một lối đi thông thoáng nhất để nhanh chóng về nhà, và tôi cũng vậy nhưng thay vì về nhà thì hôm nay tôi phải đến bệnh viện chăm đứa bạn bị ốm.

Cuộc đời mình, tôi sợ nhất là đến bệnh viện. Tôi sợ mùi bệnh viện, mùi thuốc, sợ những ống kim tiêm và tôi sợ phải chứng kiến người khác đau đớn. Sau một hồi “chiến đấu” ngoài đường thì tôi cũng đến được bệnh viện – nơi con bạn tôi đang điều trị ở đó. Gửi xe xong tôi nhanh chóng đi tìm chỗ bán đồ ăn, để mua một chút đồ cho bạn tôi, chắc giờ này nó đang đói lắm rồi. Đang trên đường đi đến căng tin bệnh viện thì tôi thấy một người ngồi xe lăn đang cố gắng đi qua một đoạn đường khá gồ ghề. Thấy vậy, tôi nhanh chóng chạy lại giúp đỡ người đó đi qua đoạn đường xấu ấy. Do trời hơi tối vả lại chỗ đó không có đèn điện nên tôi quyết định đẩy xe giúp người đó đi vào phía trong của bệnh viện. Đến nơi, người đó cảm ơn tôi, lúc đó tôi mới có thể nhìn kỹ người mà mình vừa giúp đỡ họ. Đó là một chàng trai chừng 25, 26 tuổi, gương mặt thanh tú, mặt mũi hơi xanh xao nhưng chàng trai ấy có đôi mắt rất đẹp, nó sáng và lấp lánh lên một điều gì đó rất thu hút người đối diện. Tạm biệt anh rồi tôi nhanh chóng đi đến phòng bạn tôi. Chẳng hiểu sao từ lúc đó hình ảnh gương mặt ấy, đôi mắt ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi, đến nỗi con bạn tôi còn phải hỏi “mày bị sao vậy? mày mệt à hay sao mà cứ thất thần ra thế?” Tôi kể cho nó nghe về chuyện lúc tối thì bạn tôi nó phá lên cười và nói “đừng nói với tao là mày phải lòng anh ta rồi nhé!”.

Chuyện tình trong mơ của cô gái tuổi đôi mươi

Chuyện tình trong mơ của cô gái tuổi đôi mươi

Tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa, nhưng tôi biết một điều rằng tôi muốn gặp lại anh, muốn được nhìn sâu vào đôi mắt ấy…Mấy ngày sau đó, ngày nào tôi cũng vào với con bạn tôi, một phần vì nó cũng không có ai ở bên cạnh lúc này, một phần vì tôi nghĩ tôi sẽ lại được gặp anh. Và thật tình cờ và bất ngờ khi tôi biết rằng phòng điều trị của anh cách phòng bạn tôi chỉ một phòng.

Chuyện tình trong mơ của cô gái tuổi đôi mươi

Sau một vài lần tiếp xúc và trò chuyện tôi biết được anh đang là sinh viên Văn bằng 2 tại Cao đẳng Y Dược Hà Nội - Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur, và lý do  anh phải vào viện là vì anh gặp phải một vụ tai nạn không may trên đường đi làm về, và thật đau xót khi tôi biết rằng có thể anh sẽ không còn đi lại bình thường được nữa. Dẫu biết rằng cuộc đời này chưa bao giờ có sự công bằng cả nhưng sao nỗi “chua xót” ấy lại rơi trúng vào anh. Nếu là tôi thì chắc tôi không thể chịu được cú sốc đó, nhưng anh thì khác, dường như tôi thấy anh không hề có một chút gì đó chán nản hay than phiền gì về vấn đề đó. Thấy anh như vậy tôi lại càng khâm phục ý chí của anh, càng thấy mến con người anh.

Thời gian qua đi, tôi và anh thân nhau lúc nào không hay. Không ai nói gì, nhắc gì đến 2 chữ tình yêu nhưng chúng tôi cứ yêu nhau như thế, theo cách riêng của 2 đứa. Mọi người thường nói “ghét của nào trời trao của ấy” quả thật không sai, bệnh viện là nơi tôi sợ nhất thì tôi lại gặp anh ở đó. Chính bệnh viện là nơi gắn kết tôi và anh, chính bệnh viện đã mang anh đến bên cuộc đời tôi.

Vì “anh” mà tôi đã chọn nghề Điều dưỡng

Vì “anh” mà tôi đã chọn nghề Điều dưỡng

Vì anh mà tôi đã chọn nghề Điều dưỡng

Có thể nói gặp được anh là một cái duyên và yêu anh là một cái nợ, ai đó đã nói rằng “ cuộc sống không phải là phim ảnh, không có nhiều đến thế…những lần không hẹn mà gặp”. Dù biết rằng yêu anh là tôi sẽ phải chấp nhận thiệt thòi hơn những cô gái khác, sẽ không có những ngày anh đèo tôi đi ngắm đường phố Hà Nội lúc lên đèn, không có những ngày 2 đứa nắm tay nhau đi bộ quanh Hồ Gươm…Nhưng tôi, tôi chấp nhận tất cả những thiệt thòi đó, chấp nhận hy sinh tuổi thanh xuân của mình để ở bên chăm sóc người con trai ấy.

Để có thể có những kiến thức cơ bản cũng như những kỹ năng cần thiết tôi đã quyết định theo học lớp Văn bằng 2 Cao đẳng Điều dưỡng để có thể tự tay chăm sóc cho anh. Và tôi cũng không khỏi hy vọng rằng với sự phát triển của Y học hiện đại thì đôi chân của anh sẽ nhanh chóng trở lại bình thường, để tôi và anh sẽ cùng nhau thực hiện những dự định còn đang dang dở. Bởi hạnh phúc nhất đơn giản chỉ là thời khắc hiện tại bạn thực sự hài lòng với chính những gì mình có, dù nhiều vất vả khó khăn nhưng ta biết trân trọng và yêu thương thì nhất định hạnh phúc sẽ mỉm cười với ta. Cuộc sống luôn cho bạn cơ hội thứ hai, nó được gọi là ngày mai!

Nguồn: caodangyduochanoi.net

Tag: ; ;

Tin tức khác

  • hotline
  • ДђДѓng kГЅ hбЌc

TГm chГєng tГґi trГЄn facebook

LiГЄn kбєїt website

  • Trung c y dược Phiếu đăng ký xét tuyển Xet tuyen
DMCA.com Protection Status