Tâm thư nạo phá thai của cô gái ngành Y


  
  
  
     
Lượt xem: 5515 | Đăng bởi: caodangduocthaithinh

Vì 1 phút lầm lỡ, hình hài con chưa kịp thành hình, cuộc đời con chưa bắt đầu đã vội xa. Từ phút giây đau xót ấy, mẹ đã không xứng là gái ngành Y.

Tâm thư nạo phá thai của gái ngành Y

Tâm thư của một cô gái ngành Y nạo phá thai (Ảnh minh họa).

Từ cô gái quê xinh xắn, giỏi giang thành...gái ngành Y đầy danh giá.

Thân gửi con, đứa con tội nghiệp của mẹ!

Mẹ, một sinh viên đang theo học Cao đẳng Điều Dưỡng tại một trường Cao đẳng Y Dược ở thủ đô Hà Nội, vừa tròn 24 tuổi, lớn lên từ một vùng quê chiêm chũng của vùng Bắc Bộ. Mẹ biết, lúc này mẹ đã không còn đủ tư cách để xưng danh là “nữ sinh viên y khoa” như thế. Nhưng biết làm sao được khi cuộc sống của mẹ đã gắn liền với màu trắng của áo blouse, những đêm trực học môn lâm sàng ở bệnh viện và những ngày dài lên lớp học với các bạn gái ngành Y khác.

Chắc hẳn, con đang cười mẹ đúng không? Phải rồi, con có quyền mỉa mai mẹ mà. Đâu phải ai cũng có đủ tư cách, đủ sự trong sạch để trở thành một nữ bác sỹ, một nữ điều dưỡng hay một cô y tá vừa giỏi, vừa tốt. Và mẹ là một trong những cô gái ngành Y “hư”chính hiệu.

Mẹ đã sai lầm, mẹ biết điều đó khi đã quá muộn, khi mọi lỗi lầm chẳng thế nào hàn gắn được nữa. Mẹ hiểu cái cảm giác dằn vặt, từng đêm ngồi khóc ướt gối vì hai chữ “giá như” quá nặng nề.

Đời người không ai biết được điều gì, từ một cô gái nhà quê xinh xắn, ngoan hiền nhất xã, mẹ trở thành tấm gương cho biết bao cô chú, anh chị trong làng noi theo.

Họ thường bảo với mẹ “giá như con H., thằng L.học giỏi như mày thì tốt biết mấy”. Vì mẹ là 1 trong 2 người đầu tiên trong xã theo học Cao đẳng Y Dược ở Hà Nội. Chẳng còn mấy nữa ra trường, mẹ sẽ trở thành cán bộ ngành Y tế. Khi cái miền quê “chó ăn đá, gà ăn sỏi” đã nuôi mẹ lớn ấy, cơm ăn chỉ đủ no, quần áo vừa đủ ấm, cuộc sống còn thiếu thốn trăm bề thì lo cho con học hết cấp phổ thông đã là kỳ tích thì lấy đâu ra nhiều cử nhân Cao đẳng Y Dược, con ạ.

Mẹ tự hào, mẹ vui sướng và thầm cảm ơn ông bà con đã động viên, tạo điều kiện để mẹ hoàn thành được ước mơ của mình. Ước mơ trở thành một sinh viên Cao đẳng Điều Dưỡng đa khoa. Nơi miền quê nghèo đói của mẹ cần nhất cái nghề ấy mà. Thế rồi mẹ xác ba lô lên và đi, đi về nơi phố thị ồn ào, xa hoa, nơi lấy đi của mẹ nhiều hơn những gì mẹ nhận được con ạ.

Bước ngoặt cuộc đời của cô gái quê sau một lần lầm lỡ!

Cứ từng ngày từng ngày thay đổi, mẹ xinh đẹp hơn, thời trang hơn, đua đòi hơn với các cô gái học Cao đẳng Điều Dưỡng có điều kiện hơn. Để có tiền trang trải cuộc sống, mua sách vở, giáo trình cho những cuộc vui bạn bè nhiều không đếm xuể.

Và rồi, mẹ đã sai lầm, một sai lầm mà không thể nào quên được trong đời. Đời người sai lầm là điều không ai có thể tránh khỏi. Chỉ có những ai không làm gì thì mới không mắc sai lầm. Nói thế không phải mẹ đang bao biện cho lỗi lầm của mẹ.

Vì lỗi lầm của mẹ không chì vì kiến thức, thông tin, mà còn vì bản tính không thể tự mình biết được nên làm gì và không làm gì.

Ngày sinh nhật khoa, mẹ gặp bố con, một người đàn ông, cao, đẹp trai, có đôi mắt hút hồn con gái, mẹ đã bị sự lạnh lùng của anh sinh viên y khoa khóa trên cùng trường. Rồi tình yêu của bố mẹ nảy nở, sinh sôi và phát triển thành thứ tình cảm có thể khiến mẹ đánh đổi tất cả.

Và trong lúc quá vui, quá thoải mái, mẹ và bố con đã làm cái việc mà mẹ biết có hại cho mẹ, sự nghiệp của mẹ. Là sinh viên học Cao đẳng Điều Dưỡng, mẹ hiểu hơn ai hết các phương pháp bảo vệ chính mình trước những nguy cơ sau này, nhất là nguy cơ sinh sản nguy hiểm cho mẹ.

Tâm thư nạo phá thai của gái ngành Y - 2

Nạo phá thai là một tội ác.

1 lần trôi qua, hai lần rồi đến lần thứ 3, mẹ được thông báo từ chính một nữ bác sỹ: “bạn sẽ không được làm mẹ nữa”.

Là người trong ngành mẹ hiểu sự đau đớn của người phụ nữ không được giữ được thiên chức làm mẹ. Giây phút ấy mẹ tự hiểu, mẹ không xứng đáng làm người thuốc, khi mà chính bản thân mẹ, biết, hiểu và giúp người khác nhưng chính mình thì đang đánh mất quyền thiêng liêng nhất của người con gái.

Sau lần ấy, mẹ quyết định chia tay bố con, người đàn ông đã cho mẹ tình yêu nhưng khiến mẹ mất đi thiên chức, mẹ vẫn theo nghề. Không phải vì mẹ cảm thấy mình xứng đáng mà mẹ cảm thấy mình có trách nhiệm giúp những người đã, đang, sẽ trong hoàn cảnh của mẹ.

Mẹ viết đôi dòng này không phải để kể ra mẹ đã làm gì, làm như thế nào và lầm lỡ ở đâu. Mà chỉ để nói lên suy nghĩ và muốn gửi đến con, đứa con chưa thành hình của mẹ, mẹ không biết con là trai hay gái, nhưng cứ để mẹ gọi con lần đầu cũng như là lần cuối là Tiểu Nhi nhé!

Cho mẹ xin nhắn gửi hai chữ “xin lỗi” đến Tiểu Nhi! Mẹ sai rồi, mẹ không xứng đáng được làm trong ngành Y. Nhưng mẹ phải làm vì trách nhiệm.

Mong con hiểu cho mẹ. Vì mẹ biết mẹ không đủ tư cách để xin con hai từ “tha thứ”. Mẹ cũng không đáng làm mẹ của con nữa. Mong kiếp sau con đầu thai làm người, con sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc và đủ đầy, được chào đớn ở một thế giới không còn tội ác.

Chào con, đứa con tội nghiệp của mẹ!

Trang Minh: www.caodangyduochanoi.net.

Tag: ; ; Tâm sự ngành Y

Tin tức khác

  • hotline
  • ДђДѓng kГЅ hбЌc

TГm chГєng tГґi trГЄn facebook

LiГЄn kбєїt website

  • Trung c y dược Phiếu đăng ký xét tuyển Xet tuyen
DMCA.com Protection Status